Mỗi cá nhân là một bản thể độc đáo, sở hữu những hành vi, thái độ và suy nghĩ riêng biệt. Tuy nhiên, điều mâu thuẫn là khi ai đó thực hiện hành động trái ngược với quan điểm của chúng ta, thay vì tìm hiểu nguyên nhân, ta lại vội vàng phán xét và đánh giá họ.
Từ bao giờ việc phán xét người khác lại trở thành một thú vui phổ biến đến vậy?
Cuộc sống vốn dĩ muôn màu muôn vẻ, mỗi cá nhân như những gam màu riêng biệt. Do đó, mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mình những điều giá trị nhất. Có người theo đuổi danh tiếng, có người khao khát địa vị, nhưng cũng có người chọn cho mình cuộc sống bình yên để tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Tuy nhiên, nếu mọi thứ luôn suôn sẻ như vậy thì sẽ không bao giờ xuất hiện những lời soi mói, đánh giá hay chỉ trích. Trong môi trường làm việc tập thể, nếu phong cách và thói quen sống của bạn “nổi trội” hơn so với mặt bằng chung, hoặc cách nghĩ và quan điểm làm việc của bạn “khác biệt” so với nhiều người (mà không ảnh hưởng đến tiến độ công việc), bạn rất dễ nhận phải những lời đánh giá, nhận xét về sự khác biệt đó.
Tình yêu vốn dĩ luôn ẩn chứa những lời ra tiếng vào, đặc biệt khi hai người đến từ hai hoàn cảnh khác biệt. Là một cô gái sinh ra trong gia đình bình thường, bạn bỗng nhận ra tiếng gọi của tình yêu khi gặp gỡ và yêu một chàng trai có điều kiện hơn bạn rất nhiều. Tuy nhiên, thay vì những lời chúc phúc, bạn lại phải đối mặt với những lời mỉa mai, nghi ngờ về tình cảm chân thành của anh chàng, rằng “chắc gì nó đã yêu mày thật lòng, nó chỉ yêu mày vì tiền thôi”, “đũa mốc mà chòi mâm son”, “muốn cố bám lấy trai phố để đổi đời đây mà”…
Từ bao giờ, việc phán xét người khác lại trở thành thú vui tiêu khiển ưa thích đến vậy? Mang trong mình sự hạn hẹp về hiểu biết, ta vội vàng nhìn nhận phiến diện, áp đặt những định kiến lên người khác qua những lời lẽ thiếu công bằng. Liệu niềm vui sướng có đến từ việc hạ thấp giá trị của ai đó?
Thay vì áp đặt thước đo chuẩn mực của bản thân lên người khác, hãy trân trọng sự đa dạng trong tư duy và cách tiếp cận.
Câu chuyện của cô bạn thiết kế nội thất cho tôi một bài học quý giá. Làm việc trong môi trường sáng tạo, cô ấy luôn phải “gồng mình” để đáp ứng yêu cầu “khung khổ” từ cấp trên, kìm hãm sự sáng tạo vốn có.
Sáng tạo là hành trình độc đáo của mỗi cá nhân, xuất phát từ góc nhìn và tính cách riêng biệt. Vai trò của cấp trên là định hướng, dẫn dắt, chứ không phải áp đặt tư duy hay dập khuôn sáng tạo. Việc quy chụp hay áp đặt “thước đo” của bản thân lên người khác là điều vô lý và thiếu tôn trọng sự đa dạng.
Mỗi cá nhân đều sở hữu “khuôn thước” giá trị riêng. Hãy trân trọng sự khác biệt và khuyến khích mỗi cá nhân phát huy tối đa tiềm năng sáng tạo của họ. Đó mới là chìa khóa dẫn đến thành công và sự phát triển chung.
Thời gian là vô giá, bạn có bao giờ cảm thấy hối tiếc khi dành thời gian để phán xét người khác?
Vài năm sau khi ngoảnh đầu nhìn lại, “ông nọ bà kia” năm xưa giờ đã ở một vị trí hoàn toàn khác, trong khi bạn vẫn dậm chân tại chỗ.
Liệu việc đánh giá người khác mang lại lợi ích gì cho bạn? Nó có giúp bạn tiến bộ hay chỉ là những lời nói vu vơ? Trong khi bạn dành thời gian để bàn tán về ai đó, họ lại đang nỗ lực hết mình để vươn lên. Có thể hôm nay họ vẫn phải tuân theo “tiêu chuẩn” của bạn, nhưng ai dám chắc rằng sau một thời gian, bạn sẽ không phải sống theo “quy chuẩn” của họ?